Lá vàng chưa rụng, lá xanh rơi!




Hùng ơi, Hùng ơi, ..không ...không .... Lời cuối cùng tôi gọi em. Em đã vĩnh viễn ra đi. Để lại nỗi đau không chỉ riêng gia đình. Tất cả bạn bè, họ hàng, thầy cô...và cả chũng tôi nữa.... cái mỗi quan hệ mà trong xã hội tưởng chừng như không có định nghĩa- fan DVH- không đó chính là 1 gia đình thứ 2, phải không em. Lần đầu tiên tôi khóc thành tiếng. Lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh Hưng vừa biểu diễn vừa khóc vì em...EM, cao to, trắng trẻo, đẹp trai, học giỏi, tốt bụng, nhiệt tình ... Mà bác em đã phải than: mày hòan thiện quá đề rồi đi sớm thế này làm gì, hả em ới!!!

...

Cứ tưởng 3 ngày ngủ triền miên để rồi lại tiếp tục được cuộc sống bình thường... nhưng cứ nhắc đến, nước mắt lại trào ra. tôi không trách những ai không thể hiểu tôi. nhưng hãy cho tôi xin chút bình yên, để bên hương hồn em được ngậm cười nơi chín suối! Thương em nhiều, nhưng cũng không thể làm gì hơn được nữa. Lại 1 lần nữa, tự hứa với lòng mình, lại phải sống để không ân hận khi ra đi!!!

3 nhận xét:

Chip Đàm nói...

Noi dau khong the noi nen thanh loi...Moi nguoi se luon nghi ve em bang nhung ky niem dep ma em da de lai trong long moi ng em nhe. Em cu yen tam nghi ngoi di...

Baby Ngoc Anh nói...

Một nỗi đau quá lớn!Giờ đây chỉ còn tìm lại anh ở quá khứ và khóc cho hiện tại vì chẳng còn anh nữa rồi

phuthuydem30 nói...

Lại khóc...

Đăng nhận xét